Love, Death + Robots mùa 3 hay hơn mùa 2, chất lượng đồng đều hơn và đáng nhớ hơn. Đây là show hiếm hoi mà tôi háo hức chờ mùa mới, bởi biết rằng bộ đội nhà sản xuất/đạo diễn David Fincher và Tim Miller sẽ mang đến những sáng tạo và điều mới mẻ.
Có lẽ, đây là show định nghĩa cho cảm giác tuyệt vời khi thưởng thức Netflix: Chọn một chỗ thật thoải mái, bật ứng dụng lên, sẵn sàng cho những bất ngờ và được giải trí. Bạn không biết điều gì đang chờ đợi mình sau cú nhấn Play.
Nếu bạn chưa biết thì đây là series hoạt hình ngắn, mỗi tập là một câu chuyện riêng, không liên quan đến nhau (trừ 3 Robots), thời lượng dưới 20 phút. Các đạo diễn cũng sử dụng nhiều phong cách, từ 2D, 2,5D hay 3D hoàn toàn, không có giới hạn nào. Series này bắt đầu từ năm 2019.
Sau đây những các tập phim của mùa 3, theo thứ tự xem.
Three Robots: Exit Strategies
5/10
Tập phim duy nhất có các nhân vật cũ từ mùa đầu. Lần này, 3 con robot từ thế giới hậu tận thế tìm đến các di tích sót lại của loài người, tìm hiểu xem điều gì đã xảy đến với họ. Các chiến thuật sống sót của loài người tỏ ra không hiệu quả, kể cả giới phổ thông, giới giàu hay siêu giàu, dẫn đến sự tuyệt diệt của nhân loại.
Three Robots cố tỏ ra giễu nhại nhưng không hài hước, và không thông minh. Phần kịch bản lộ rõ ý định rao giảng các bài học đạo đức, và nói thật là nghe… khá đáng ghét. Như thể đang nghe những thiếu niên đao to búa lớn trên mạng xã hội vậy. Có chút bất ngờ dễ thương ở cuối phim nhưng thế là không đủ. Dù sao thì, tệ nhất đúng là nên đưa lên đầu.
Bad Travelling
8/10
Một thuyền săn cá mập bị tấn công bởi con quái vật giống như cua khổng lồ, thèm thịt người và biết giao tiếp. Nó thỏa thuận với một thủy thủ rằng sẽ tha cho gã ta nếu được “đi nhờ” đến hòn đảo đông đúc người gần nhất. Phim nghiêng về sinh tồn chính trị hơn là kinh dị, với đầy đủ các chiêu trò, sự phản bội, và những cú twist liên tiếp.
Một trong hai tập phim hay nhất của mùa này. Phần đồ họa đen tối, gai góc, các nhân vật với hình dạng méo mó xương xẩu như tranh Picasso, phù hợp với không khí sặc mùi sợ hãi và lừa dối của phim. Không hiểu sao tôi lại liên tưởng nhân vật chính với các lãnh đạo trên thế giới, hiện tại và quá khứ, cũng như con đường thực hiện lí tưởng của họ. Kết quả tốt đẹp và cao đẹp không nhất thiết, gần như ít khi, gắn với một quá trình tốt đẹp tương tự.
Kịch bản chặt chẽ với một nhân vật chính đủ hấp dẫn để chúng ta theo dõi đến cuối của cuộc hành trình, dù các tình tiết không quá khó đoán.
The Very Pulse of the Machine
6/10
Kịch bản non tay sẽ khiến người xem khó chịu bởi những chi tiết nhỏ. Như sai lầm của nữ chính (mạo hiểm không cần thiết) khiến người bạn phi hành gia mất mạng, lập tức khiến tôi không yêu thích nhân vật này. Trong xử lí khi gặp nạn, không một người tỉnh táo nào lại kéo theo một xác chết cả, trừ khi là người bị thương. Họ sẽ tìm cách trở về an toàn và sau đó mới quay lại.
Tập phim này dựa trên truyện ngắn cùng tên của Michael Swanwick. Có lẽ truyện ngắn sẽ đủ đầy về tâm lý và dễ chấp nhận hơn phim. Trong phim, ta không hề biết về mối quan hệ giữa hai nhân vật, do đó không có một sợi dây tình cảm xuyên suốt vững chắc để bám vào. Thiếu vắng nó thì mọi thứ khác đều bấp bênh.
Cốt truyện của Machine được hỗ trợ với phần đồ họa kỳ ảo với màu sắc sặc sỡ. Nhưng khi không yêu thích và quan tâm đến nhân vật, ta khó có nhiều cảm xúc, dù cô lựa chọn thế nào đi nữa. Phim lấy ý tưởng rằng mỗi hành tinh là một thực thể, và linh hồn con người có thể hòa nhập và dòng chảy chung của vũ trụ, khá giống với một vài truyện của Asimov. Không có gì đặc sắc ở tập phim này.
Night of the Mini Dead
8/10
Tận thế zombie chưa bao giờ dễ thương như thế, khi được miêu tả từ trên cao, trong thế giới của các mô hình tí hon. Một tập phim vui vẻ, thú vị, khiến ta bật cười và trầm trồ rằng, hóa ra còn có thể áp dụng phong cách này vào phim hoạt hình. Không có nhân vật chính, phụ nào ngoài cặp tình nhân báng bổ ở đầu phim, nguồn cơn của tai họa. Dễ dàng bắt gặp nhiều chi tiết liên hệ đến các tựa phim và game về xác sống khác ở đây đó.
Những giây phút tạm nghỉ đáng giá trước khi tiến đến các tập phim nặng nề hơn.
Kill Team Kill
7/10
Tập phim theo mô típ một nhóm lính chiến đấu với quái vật quen thuộc, tương tự với Life Hutch của mùa 2 hay The Secret War ở mùa 1. Chất bạo lực, máu me kết hợp với đồ họa 2D khá tốt, cộng với một chút hài hước tưng tửng thô tục kiểu lính mang đến những màn hành động hấp dẫn. Kẻ thù là một con “lửng mật” vũ trang tận răng (theo nghĩa đen) do chính CIA thiết kế, thế rồi nó bị hỏng hóc và phản bội.
Vấn đề là chẳng có gì nhiều đọng lại ngoài chính những màn hành động. Cool animations and that’s all. Và nếu bạn thấy khó chịu với cảnh “vãi đái” ở đầu phim, đây không phải chất hài hước dành cho bạn.
Swarm
6/10
Luôn có một tập phim khoa học giả tưởng mang tính triết lý trong mỗi mùa của Love, Death & Robots và mùa này là Swarm. Do chính Tim Miller đạo diễn, phim kể về hai tiến sĩ khoa học nghiên cứu một hệ thực thể cổ xưa ngoài không gian gần giống như tổ ong hay mối, với một con bọ Nữ hoàng và nhiều bọ chức năng khác.
Vẫn lấy chủ đề về phân biệt chủng tộc và khai thác thuộc địa, Swarm mang đến cảm giác hụt hẫng với một cái kết lưng chừng. Đoạn hội thoại giữa đại diện của Nữ hoàng và nam chính cũng chẳng có nhiều điều đáng nhớ. Cấu trúc của phim khá tệ, gãy khúc và thiếu vắng các chi tiết nhấn nhá, do đó chưa thể mang đến cảm xúc đủ đầy, dù là trái tim hay trí óc.
Kiểu nhân vật đại diện cho sự tham lam và kiêu ngạo của nhân loại cũng khá một màu, đáng chán.
Mason’s Rats
8/10
Vui nhộn theo một cách tốt. Hơi gợi đến cuốn sách Trại Súc Vật ở mở đầu. Dĩ nhiên bạn sẽ nhận ra các ám chỉ về cộng sản, về cách mạng, được thể hiện bằng cuộc chiến giữa lũ chuột và máy móc trong nhà kho. Nhưng sẽ không ai cảm thấy bị chọc tức ở đây cả. Chúng ta sẽ nhớ về các cuộc chiến trong quá khứ, và cả hiện tại, khi một bên sử dụng công nghệ tối tân và một bên chống trả quyết liệt dù vũ khí nghèo nàn. Có một vài cảnh bạo lực kiểu hài đen, và hơi ghê rợn nếu thay thế chuột thành người, khi các đồng chí chuột bị tiêu diệt dã man. Nhưng nhìn chung, ta vẫn cảm thấy thoải mái khi phim kết lại.
In Vaulted Halls Entombed
6/10
Một nhóm lính đặc nhiệm đuổi theo quân phiến loạn bắt cóc con tin ở hẻm núi Afganistan. Họ vô tình chạm trán với một ác thần cổ đại bị phong ấn. Nội dung gợi đến cuốn sách gần đây do NXB Kim Đồng nơi tôi làm việc phát hành có tựa Lời hiệu triệu của Cthulhu của tác giả H. P. Lovecraft. Pha chút kinh dị và mang đến cảm giác hoành tráng, đây là chất liệu tốt cho một phim dài.
Tiếc tập phim này mang đến cảm giác lửng lơ khi kết thúc, như thể là trailer cho một phim dài hơn là phim ngắn hoàn chỉnh. Không bằng được một tập cùng bối cảnh là Shape-Shifters ở mùa đầu. Điểm tốt là ý tưởng nhưng giá như được đầu tư vào nội dung hơn.
Jibaro
9/10
Tập phim hay nhất của mùa này, được xếp ở vị trí cuối cùng. Đạo diễn là Alberto Mielgo, chủ nhân tượng vàng Oscar phim hoạt hình ngắn 2022 vừa rồi với tác phẩm The Windshield Wiper. Ông cũng là người thực hiện The Witness rất ấn tượng của mùa 1. Tôi rất yêu thích The Witness, ở lối dẫn phim với nhịp điệu nhanh mạnh, phần đồ họa với phong cách như thể tranh sơn dầu, đầy gợi cảm và phóng túng.
Jibaro là câu chuyện ma mị về cuộc gặp gỡ giữa một quái ngư (siren) và gã hiệp sĩ điếc, trong một thế giới trung cổ giáp trụ sáng lóa. Nó dựa trên các thần thoại và văn hóa bản địa Nam Mĩ, phần nào đó ẩn dụ cho các cuộc xâm lược thuộc địa ngày trước. Bao nhiêu nỗi đau do lòng tham gây ra, bao nhiêu cuộc tắm máu lấp lánh ánh vàng, bao nhiêu kẻ chinh phục đã trở thành xương trắng nằm lại dưới đáy sông… Một tập phim tràn đầy mỹ cảm và sự sáng tạo, kết hợp tuyệt vời giữa đồ họa 3D siêu chân thực với cốt truyện giàu tình tiết, đầy gợi mở. Các hình tượng và biểu tượng lớp lang, ví dụ như mặt hồ trông như tử cung phụ nữ, sẽ khiến bạn cảm thấy tập phim này sâu sắc và luôn còn gì đó để phân tích, liên tưởng. Đó là giá trị xem lại của phim.
Trên tất cả, Jibaro vẫn đủ đầy về mặt cảm xúc. Thật khó tin khi một phim hoạt hình lại có các biểu cảm ánh mắt đáng kinh ngạc đến như vậy. Tôi không ngạc nhiên về phần đồ họa tuyệt đẹp của phim, bởi đã từng nhìn thấy trong các game AAA và hiểu được công nghệ đã tiến triển đến mức nào, nhưng thật sự thán phục bởi cảm xúc của nhân vật quái ngư. Tôi có thể hiểu và cảm thấy cảm xúc của cô, như thể từ một diễn viên là người thật. Không có lời thoại nào trong phim vì không cần thiết. Đây là tập phim hoàn toàn về thị giác và cảm xúc, những yếu tố cơ bản ngay từ thuở ban đầu của điện ảnh. Có lẽ sớm thôi các nhân vật 3D sẽ thật sự chạm ngưỡng cảm xúc từ diễn xuất như các ngôi sao con người.
Mielgo là một trong những người cho rằng phim hoạt hình không chỉ dành cho trẻ em, và hoàn toàn có thể loại “hoạt hình cho người lớn”. Jibaro ở mùa này và The Witness ở mùa 1 là ví dụ không thể thuyết phục hơn. Tôi sẽ rất trông chờ được xem một phim dài của ông. Luôn là cảm giác quí giá khi được thưởng thức điều gì đó mới mẻ và khác biệt từ điện ảnh, thay vì các công thức cũ kĩ xói mòn ở các phim thương mại hiện nay.