Khoảnh khắc tôi thấy thú vị nhất lại nằm ở phần sau Credit, khi gặp lại nhân vật Gru. Có thể dễ dàng thấy rằng, Minions đúng là không thể đứng một mình được. Dù chúng có đáng yêu và vui nhộn đến đâu, thì khi chỉ có một mình, chúng thiếu hẳn đi sức hút và lôi cuốn.
“Khi đám Minion mất đi chủ nhân, chúng kiệt quệ và mất phương hướng, và trên bờ tuyệt chủng.” Vì thế, bộ ba Kevin, Bob và Stuart phải khởi hành để tìm kiếm chủ nhân cho cả bộ tộc Minion, những sinh vật xuất hiện từ xa xưa, và mở đầu cho bộ phim riêng về đám phụ tá màu vàng trong Despicable Me.
Minion là một trong những yếu tố góp phần cho thành công lớn của Despicable, ở cả hai phần phim. Ban đầu chỉ là nhân vật phụ thêm vào để giúp Gru, gã ác nhân trong phim, dễ gần và đáng thông cảm hơn. Nhưng sau đó, đám phụ tá đáng yêu độc đáo này đã nhanh chóng gây sốt trên toàn cầu, vượt hơn cả nhân vật chính. Phần 2 của phim vào năm 2013, vốn có cốt truyện yếu hơn hẳn, nhưng dành nhiều đất cho Minion, đã thu về đến 970 triệu đôla phòng vé. Đây là bộ phim là tác phẩm sinh lời nhiều nhất lịch sử Universal.
Vì thế, chẳng có lý do gì để họ từ chối ra đời một phim tập trung hoàn toàn vào đám sinh vật ăn khách này.
Nhưng, cũng như những loạt phim khác khi bắt đầu chú tâm vào tính thương mại, sẽ chẳng còn đủ sức để duy trì được chất lượng. Phần đầu tiên là một bộ phim hay bất ngờ, vừa gọn gàng, hài hước sáng tạo, vừa có được chất tình cảm lắng đọng. Sang đến phần 2 đã bắt đầu mang tính câu khách và xao nhãng về nội dung. Minions thực chất không phải là phần 3, mà là phần ngoại truyện để “kiếm thêm” sau hiệu ứng hâm mộ bất ngờ. Do đó với tôi không mang đến nhiều hứa hẹn.
Với trẻ con thì khác. Nếu đứa trẻ nào đã chết mê chết mệt đám phụ tá này, hẳn sẽ tìm được niềm vui với bộ phim. Đạo diễn Pierre Coffin mang đến cho chúng đúng sự vui nhộn vẫn có ở các clip ngắn trước đó. Trong phim, Kevin, Bob và Stuart đã tìm cách đến được New York vào năm 1968. Ở đó, chúng tình cờ đến dự “Villian-con” (Hội chợ ác nhân) và theo phò tá nữ quái Scartlet Overkill (Sandra Bullock lồng tiếng). Nhiệm vụ của chúng là đánh cắp vương miện của nữ hoàng Elizabeth ở Luân Đôn, để có thể “chính thức” được phục vụ chủ nhân mới.
Câu chuyện trong phim có tác dụng làm nền cho các trò hài hước dễ dãi theo kiểu trẻ con, và dành cho trẻ con của Minions. Kèm theo là vài màn biểu diễn vũ khí sặc sỡ và truy đuổi ngớ ngẩn. Coffin từng phát biểu rằng bộ phim sẽ mang đôi chút phong cách của 007, và quả thật có đôi chút ở mẩu quảng cáo Overkill, nhưng không kéo dài. Tôi hơi khó hiểu về việc đổi bối cảnh từ New York sang Luân Đôn (có thể vì Luân Đôn thú vị hơn), và Coffin cũng chịu khó lồng ghép vài chi tiết văn hóa để chiều lòng người lớn (The Beatles, biểu tình chống chiến tranh…) nhưng nhìn chung là không mấy thú vị.
Khoảnh khắc tôi thấy thú vị nhất lại nằm ở phần sau Credit, khi gặp lại nhân vật Gru. Có thể dễ dàng thấy rằng, Minions đúng là không thể đứng một mình được. Dù chúng có đáng yêu và vui nhộn đến đâu, thì khi chỉ có một mình, chúng thiếu hẳn đi sức hút. Cả bộ phim không hề mang lại cho tôi phút giây thoải mái nào, thế mà Gru vừa xuất hiện mọi thứ lại đâu vào đấy. Lẽ ra, sẽ là phần phim tuyệt vời hơn hẳn nếu nói về Gru và Minions thời thơ ấu, thay vì với một Overkill nhạt nhòa xa lạ. Cách sử dụng nhạc phim cũng có vấn đề, khi thiếu hẳn bản nhạc nền quen thuộc, còn các bản nhạc khác không mang lại được âm hưởng của thập niên 60 như Coffin từng hứa hẹn.
Lý do duy nhất nên đi xem Minions, là khi bạn có một hoặc nhiều đứa trẻ đang muốn vui cười trong rạp chiếu bóng. Hoặc bạn là một đứa trẻ 10 tuổi. Còn với những người muốn có lại cảm xúc của phần đầu tiên, hay ít nhất một câu chuyện đàng hoàng như trong phần 2, có thể sẽ thất vọng.
Nhưng không có nghĩa rằng Minions sẽ thất bại ở phòng vé, nhất là khi được yêu mến rộng rãi và có sức lan tỏa tốt như hiện nay. Trong mùa phim hè 2015 có phần hơi dễ dãi, việc chạm đến mốc tỉ đô (phần 2 đã suýt làm được) có lẽ là khả thi với Minions. Nhưng chạm vào trái tim khán giả, có lẽ là không.