Đây là bộ phim bắt đầu niềm yêu thích của tôi đối với điện ảnh Hàn Quốc. Đó là một buổi chiều mưa, tôi tình cờ tìm được The Classic và trải qua một trong những buổi chiều đẹp đẽ nhất. Tôi thường có cảm giác quen thuộc, cảm giác Déjà vu với những bộ phim, bản nhạc, hay ai đó, như đã từng sống, đã từng gặp, đã từng trải qua, và tất cả đều trở thành một phần quan trọng của tôi trong những tháng năm sau này. The Classic là bộ phim như thế.
Phim bắt đầu bằng một hình tượng dễ gây xao xuyến nhất: những lá thư. Ji-Hae (Son Ye Jin) là một cô gái trẻ đáng yêu và mạnh mẽ, tình cờ tìm thấy hộp thư cũ của mẹ. Những lá thư ố vàng và phủ bụi, với nét chữ đã mờ dần theo năm tháng, hé mở một câu chuyện tình nên thơ. Mẹ cô, Joo-Hee, là tiểu thư đài các ở thành phố. Trong thời gian về thăm quê tình cờ gặp gỡ và yêu chàng trai nghèo Joon Ha (Cho Seung Woo).
Trong khi theo dõi câu chuyện của mẹ, Ji-Hae gặp phải một vấn đề đau đầu khác. Cô bạn thân nhờ Ji-Hae viết thư tình cho Sang Min (Jo In Sung), cũng là người cô thầm thương trộm nhớ. Nể bạn, và một phần cũng muốn thổ lộ tình cảm thật, Ji-Hae đồng ý. Trớ trêu thay, những lá thư ấy khiến Sang Min cảm động, và đồng ý hẹn hò với người bạn. Ji-Hae đau khổ nhưng chỉ biết dõi theo chàng trai từ phía xa. Ở quá khứ, chuyện trở nên éo le khi mẹ cô bị ép phải cưới một anh chàng nhà giàu tên Tae-Su (Lee Ki-woo), lại là bạn thân của Joon Ha. Anh cũng nhờ Joon Ha viết thư tỏ tình với Joo-Hee.
The Classic là hai chuyện tình đan xen giữa hiện tại và quá khứ, với điểm kết nối là những cánh thư. Dễ dàng nhận thấy sự khác biệt giữa hai câu chuyện, khi màu sắc khung phim thay đổi. Câu chuyện quá khứ được chiếu lên một màu giấy ố cũ kĩ, như những trang thư đã tàn phai. Phần hiện tại sáng trong và vui tươi. Hiện tại trong trẻo và tươi vui, với tình yêu ngây ngô đáng yêu Ji-Hae dành cho Sang Min. Quá khứ ố vàng trong màu phim kỷ niệm, và đầy bi thương trong chuyện tình tay ba. Đối lập nhưng không hề khập khiễng, từ đầu đến cuối, những đoạn chuyển cảnh, các tình tiết sắp xếp nhẹ nhàng, vừa với nhịp cảm xúc, vừa với nhịp phim.
Bộ phim dẫn dắt người xem qua nhiều cung bậc cảm xúc, từ hài hước, lãng mạn đến khổ đau, mỗi cung bậc đều đi đến tận cùng và chạm vào trái tim.
Có lẽ người xem sẽ nhớ câu chuyện quá khứ nhiều hơn, và đó cũng là trọng tâm của phim. The Classiclà một trong những phim lãng mạn đậm chất Châu Á nhất, với những hình tượng quen thuộc không chỉ của riêng Hàn Quốc. Nhiều người sẽ thấy rung động ngay ở cảnh quay làng quê đầu tiên, một con đường làng bình dị trải qua khu rừng đang râm ran tiếng ve. Cổ Điển có những cảnh quay gợi về ký ức và đẹp đến nao lòng, như dòng sông và cánh đồng dưới cơn mưa mùa hạ, như bến nước với chiếc cầu nhỏ lấp lánh ánh đom đóm đêm. Khung cảnh ấy càng có “hồn” và đẹp đẽ hơn, khi gắn liền với mối tình đầu mộng mơ giữa Joo-Hee và Joon Ha.
Xuất sắc nhất, và đóng góp nhiều nhất đến thành công của The Classic, chính là phần âm nhạc. Điện ảnh Hàn không thiếu những bản nhạc phim hay, và sống rất lâu trong lòng khán giả, nhưng với Cổ Điển là một sự riêng biệt. Phần nhạc phim là sự kết hợp hài hòa giữa phương Đông và phương Tây. Ngay ở phút đầu tiên, những người yêu nhạc sẽ nhận ra ngay bản nhạc “Canon in D” nổi tiếng, sau đó được phối lại rất thành công trong cảnh tập nhảy. Trong khi các bản “Do Wah Diddy Diddy” hay “Hippy Hippy Shake” góp phần gợi không khí vui nhộn những thập niên cũ.
Trong khi đó, khó ai quên được phần nhạc nền chính, được lồng ghép đầy cảm xúc vào những cảnh buồn bã. Các bài hát “If you love more” (Nếu anh yêu nhiều hơn), “You to me, me to you” (Anh với em, em với anh), và đặc biệt là bản “Painful love isn’t love” (Quá đau khổ không phải là tình yêu) của cố ca sĩ Kim Kwang Seok, đều trở thành hit và được yêu mến trong một thời gian dài. Từ bộ phim này, tôi đã bắt đầu yêu giọng hát của chất nhạc của anh. Tìm nghe thêm những bản nhạc khác như “Love Letter” hay “By The Thirty Years of Age” – bài hát gắn bó với tôi qua những tháng ngày khổ đau tuổi trẻ.
Âm nhạc và các cảnh phim cũng được xử lý rất tốt, hòa quyện và nâng tầm cảm xúc, nhờ vào tài năng của đạo diễn Kwak Jae-yong. Hãy cảnh chia ly ở sân ga, để thấy phần nhạc phim giúp tôn lên cảm xúc như thế nào. Joo-Hae khóc lóc tìm kiếm Joon Ha giữa biển người, và bắt gặp anh ở một khoang tàu. Cô gọi, nhưng anh không trả lời. Thay vào đó là tiếng kèn Harmonica man mác vang lên. Hay cảnh Ji-Hae chạy dưới trời mưa với phần guitar lãng đãng làm nền. The Classic lấy nước mắt bằng cả diễn xuất xuất thần của dàn diễn viên, mà hầu hết sự nghiệp đều bắt đầu cất cánh từ đây, và phần nhạc phim tuyệt vời như thế.
Tình yêu trong phim không hề có sự vị kỷ. Không có người xấu, kể cả cô bạn thân đã lừa dối Sang Min, vốn xuất hiện để gây cười. Mỗi nhân vật đều yêu thương và hy sinh vì nhau. Tae-su chịu bị đánh đập để tác hợp cho đôi bạn. Joon Ha từ bỏ tình yêu vì Tae-su. Và Joo-Hae, có lẽ là người đau khổ nhất, phải đưa ra lựa chọn. Sự tốt đẹp và cao thượng của mỗi người, lại là nguyên nhân dẫn đến nỗi đau cho họ, trong một chuyện tình không có cái kết hạnh phúc. Nhưng Cổ Điển không phải là một phim bi. Hiếm có cái kết nào lại khiến người xem phải lắng lại và tự hỏi lâu đến thế, là đẹp hay không đẹp, là vẹn toàn hay không vẹn toàn, để rồi cứ nhớ mãi và nhớ mãi không thôi.
Tôi đã yêu những bộ phim Châu Á thế này. The Classic, Secret, Season of Good Rain… Mỗi lần xem đều cảm thấy đâu đó những cơn mưa đang rơi. Và những bản nhạc không thể tuyệt vời hơn. Tìm thấy một góc hồn mình trong những bản nhạc ấy, trong những khung cảnh trắng xóa, những cảm xúc về tình yêu ấm áp như hơi thở. Và sẽ khiến những người xem một mình (như tôi), muốn có một bàn tay để nắm lấy giữa cuộc đời ngắn ngủi này.