Đúng như lời ông bố gọi nhân vật Frank Martin, không phải do Jason Statham mà là “tân binh” Ed Skrein thủ vai, “nhóc con”, The Transporter Refueld giống như cuộc chơi dành cho những tay nghiệp dư. Không phải không có tính giải trí, nhưng các màn hành động và kỹ xảo, cũng như kịch bản ngờ nghệch đã phá hỏng màn trở lại của huyền thoại “người vận chuyển”.
Có những loạt phim chỉ tồn tại vì diễn viên, dù cho họ có già đi hay xuống phong độ, hay ở nơi nào trong sự nghiệp đi nữa. Như Mission Impossible là Tom Cruise, hay Rocky là Syvester Stallone. Giờ đây, chúng ta thấy rõ tầm quan trọng của Jason Statham với Transporter. Không phải ba phần phim trước đều có kịch bản xuất sắc, nhưng người ta vẫn yêu mến là vì có Statham với khí chất và tính cách đặc trưng, kiểu người hùng cơ bắp đã cũ nhưng không thể bắt chước.
Phần 4 này không có được sự tham gia của Statham, đơn giản vì nhà sản xuất không đủ tiền. Họ không thể bỏ ra 11 triệu đô để đưa anh quay lại, và quay mũi tìm kiếm gương mặt mới. Ed Skrein, từng gây ấn tượng bằng một vai trong loạt Games Of Throne ăn khách được lựa chọn. Ngoại hình có thể ổn thỏa, với gương mặt góc cạnh và đôi mắt hút hồn, đôi chút lịch lãm trong các bộ vét đắt tiền, nhưng đó là tất cả những gì Skrein mang lại. Anh quá non nớt để thoát ra khỏi cái bóng mà Statham để lại.
Nhất là khi Refueled sở hữu phần kịch bản khá tệ và ngớ ngẩn. Martin, nổi danh với biệt hiệu “người vận chuyển”, nhận được đơn hàng khá kỳ lạ, khi phải chở ba cô gái cầm đầu bởi Anna (Loan Chabanol) đến nơi an toàn. Vẫn với ba luật lệ cũ: không hỏi tên, không biết kiện hàng, và không thay đổi điều kiện hợp đồng. Để Martin không rút khi “ngửi” thấy mùi nguy hiểm, Anna đã bắt cóc cha của anh để uy hiếp. Anh bắt đầu bị cuốn vào âm mưu mà Anna bày ra, để chiếm đoạt tài sản của tay trùm Mafia người Nga.
Nhiều người sẽ phì cười, thay vì bực bội, bởi các tình tiết non tay và vô lý diễn ra trên màn ảnh. Việc chuyển tiền, lên đến hàng trăm triệu đô, chưa bao giờ đơn giản hơn trong lịch sử phim tội phạm. Các tay trùm có lẽ cũng chưa bao giờ ngu ngốc hơn, khi lưu tất cả tài khoản vài một quyển sổ cái mà không có phương án dự phòng. Ngoài ra Karasov, vào vai bởi Radivoje Bukvić, xứng danh là nhân vật phản diện tệ hại và vô dụng nhất trong năm 2015, và trong nhiều năm trở lại đây. Thậm chí còn tệ hơn gã “mặc sịp bắn súng” Malankov trong Taken 3. Người ta không hiểu sao làm hắn trở thành trùm, khi chỉ biết đi tới đi lui, nói chuyện này nọ, và ngờ mặt ra trước các sự kiện. Thậm chí, Karasov còn không hề đáng sợ, khi không hề cầm súng bắn giết hay đe dọa một ai.
Với việc sức hấp dẫn từ phía kẻ thù xem như bỏ đi, mọi thứ trông chờ vào đôi vai của người hùng chính. Tiếc rằng Skrein, với diễn xuất gượng gạo và thiếu sức hút, không thể cáng đáng. Anh tỏ ra còn lép vế và thiếu sinh khí hơn cha mình, do Ray Stevenson thủ vai, một quý ông hài hước, thông minh, và trân trọng phụ nữ. Martin của Skrein giống như một hình nhân, nếu so sánh với nhân vật của Statham trước kia, hay chính xác hơn, là một đứa trẻ so với một người đàn ông. Người ta không nhìn thấy khí chất của một tay cộm cán, từng vào sinh ra tử ở anh, mặc cho có khoe bao nhiêu vết sẹo đi nữa.
Nhưng Refuled có thể là màn cất cánh cho một diễn viên khác, là mỹ nhân gốc Việt Loan Chabanol. Hình tượng mái tóc ngắn vàng của cô, gợi đến các Bond Girl một thời, và Chabanol là sức hút chính của bộ phim quá nhàm chán ở gần hết khía cạnh này. Anna mang dáng dấp của một Ilsa khác từ Mission Impossible 5, với cả sự mạnh mẽ và yếu đuối đan xen. Dù khó có thể gọi ngang tầm với Rebecca Ferguson, phần nhiều do kịch bản yếu kém và sự chỉ đạo có như không có của Delamarre (phim thứ 2 trong sự nghiệp sau thảm họa Brick Mansion năm 2014), thì Chabanol là điểm sáng không thể phủ nhận.
Trong một mùa hè mà những Furious 7, Mission Impossible, và đặc biệt là Mad Max đã làm khán giả no nê bằng các màn cháy nổ mãn nhãn điên cuồng, thì chất hành động trong Refueled không khác gì trò trẻ con, với kỹ xão như được làm ở 10 năm trước (cảnh cái xác rớt xuống biển). Các màn tay đôi cũng không khá khẩm hơn, không hề có yếu tố võ thuật hay chân thực nào trong đó. Cảnh đối mặt cuối cùng gợi lại các pha đánh đấm của Chuck Norris hơn là Frank Martin, và chỉ khiến người xem càng thêm nhung nhớ Jason Statham cứng cựa ngày nào. Nhất là ngay ở những cảnh đầu tiên, vì sao “Người vận chuyển” lừng danh lại phải e sợ ngay cả khi biết kiện hàng không phải là đồ vật, ngay sau khi đã giải thích luật lệ không thể lay chuyển của anh? Đó không phải là khí chất của Martin, cũng như điều duy nhất bộ phim này kế thừa từ bộ phim làm nên tên tuổi Statham chỉ là cái tên, và không còn gì nữa.