Người Dịch Chuyển Thời Gian (Time Renegades) là một phim hồi hộp lấy chủ đề thời gian được làm với kĩ thuật rất tốt. Một kịch bản không hẳn mới mẻ, nhưng đủ phức tạp, được dẫn dắt cuốn hút và chắc tay của đạo diễn Jae-young Kwak (My Sassy Girl). Chúng ta không có cảm giác phim dài đến tận 2 giờ đồng hồ, bởi hoàn toàn bị hút vào câu chuyện. Đó là thành công của phim.
Đêm giao thừa năm 1983, anh giáo trung học Jihwan (Jo Jung-suk) ngỏ lời cầu hôn với bạn gái là Yoonjung (Lim Soo-jung), đồng nghiệp ở trường. Ít phút sau, trên đường đuổi theo tên trộm đã ăn cắp ví của Yoojung, anh bị hắn đâm trọng thương. Cùng thời điểm đó năm 2015, anh cảnh sát trẻ Geon-woo (Lee Jin-uk) lâm vào tình cảnh tương tự, khi trúng đạn của một kẻ tội phạm.
Họ đều sống sót qua tai nạn, nhưng từ đó, bắt đầu nhìn thấy cuộc đời của nhau trong giấc mơ. Điểm đặc biệt là, họ không thấy toàn bộ cuộc đời, mà tịnh tiến theo thời gian thực. Một người nhìn thấy tương lai, một người nhìn thấy quá khứ, khoảng cách là 32 năm. Sẽ không có gì đáng bận tâm về khả năng này, nếu như không có một kẻ sát nhân hàng loạt xuất hiện. Nạn nhân đầu tiên chính là Yoonjung.
Người Dịch Chuyển Thời Gian ngay từ đầu đã gây ấn tượng với lối cắt cảnh mạnh mẽ, dẫn truyện mạch lạc, dù phải qua lại giữa hai mốc thời gian. Sự phức tạp tăng tiến dần khi câu chuyện được mở ra. Không chỉ thời gian, một chủ đề phụ được đưa vào là tiền kiếp – hậu kiếp. Năm 2015, Geon-woo gặp gỡ So Eun, dường như là kiếp sau của Yoonjung và đem lòng yêu cô. Ở quá khứ, Yoonjung đã chết. Nhưng tương lai, kẻ sát nhân vẫn còn hiện diện và đe dọa So Eun. Hai chàng trai ở hai bờ thời gian phải lao vào một cuộc chạy đua, được hỗ trợ bởi kí ức có được liên tiếp về nhau. Một người truy tìm tội phạm để trả thù cho người yêu, còn người kia là để cứu lấy người yêu.
Thời gian là một chủ đề thú vị, nhưng rất khó để khai thác. Và khó nhất là ở thể loại hành động trinh thám. Bởi nền tảng du hành thời gian vốn đã dễ mắc các lỗ hổng, còn phải gánh thêm công việc thắt nút mở nút của trinh thám, có thể trở thành thảm họa bất cứ lúc nào.Kẻ thù ở đây không phải là tên sát nhân, mà là thời gian. Nhưng Jae-young Kwak không để điều đó xảy ra. Cách bộ phim diễn ra cho thấy cả đạo diễn và biên kịch đều nắm rất chắc và kiểm soát rất chắc câu chuyện của họ. Nhịp phim nhanh đến chóng mặt, nhưng vẫn gọn ghẽ và mạch lạc. Đáng ngạc nhiên đây mới là lần đầu tiên Jae-young Kwak làm phim trinh thám. Thể loại sở trường của ông là tình cảm lãng mạn, từng ghi dấu ấn với My Sassy Girl (Cô nàng ngổ ngáo) chinh phục cả châu Á năm 2001 (phần 2 ra rạp trong năm 2016, nhưng đừng kì vọng nhiều vì chỉ giữ lại duy nhất tài tử Tae-hyun Cha). Tất nhiên, Kwak vẫn tận dụng thế mạnh của mình để mang đến những trường đoạn tình yêu trong trẻo, dễ chịu.
Người Dịch Chuyển Thời Gian là một trải nghiệm vô cùng thoải mái, dù tất nhiên, chưa hoàn hảo. Phim có những khoảnh khắc tuyệt vời khi người xem được chìm đắm trong bầu không khí kịch tính rất “ép phê”. Tôi thích cách các nhà làm phim Hàn sử dụng nhạc nền trong cảnh cao trào, một thủ pháp họ đã nhuần nhuyễn, có thể xem là nét đặc trưng. Cả chất bạo lực máu me được sử dụng hợp lí. Điều hơi đáng tiếc, là phim vẫn có thể hay hơn, nếu nhà làm phim “dám” bớt chiều chuộng khán giả. Có vài phút giải thích thừa thãi ở cảnh cuối, mà một biên tập phim từ Hollywood sẽ chẳng ngần ngại cắt đi. Có chút hụt hẫng từ kẻ sát nhân, khi hắn bỗng “biến” thành nhân vật phim kinh dị Mĩ, phá đi một ít không khí. Nhưng bạn sẽ không phàn nàn quá nhiều, trừ khi là một ông già bình luận khó tính.
Các diễn viên đều “vào khuôn” tự nhiên. Chúng ta có thể thấy những hình mẫu diễn xuất được kế thừa. Jo Jung-suk và Lee Jin-uk giống như phiên bản kế tiếp của Bae Yong Joon và Byung-hun Lee, dù vẫn cần thời gian để sánh với các đàn anh. Lim Soo Jung là nữ diễn viên tôi đã xem vài phim ở đủ các giai đoạn sự nghiệp, và rất có cảm tình. Ở phim này, cô ở mức tròn vai, do giới hạn của kịch bản. Cả ba đủ xinh đẹp để thu hút giới trẻ, và đủ nội lực để tạo ra và duy trì cảm xúc phim.
Người Dịch Chuyển Thời Gian ngẫu nhiên ra mắt cùng thời điểm với một phim cùng đề tài của Việt Nam, và dĩ nhiên được mang ra so sánh, là Bao giờ có yêu nhau của Dustin Nguyễn. Và chúng ta có thể thấy được khoảng cách. Rất lớn. Ngay ở khâu kịch bản. Và đây là một ví dụ cho cách mà điện ảnh Hàn đã phát triển: Họ bắt chước, từ Hollywood. Kịch bản Người dịch chuyển thực chất không mới mẻ, mà là sự góp nhặt của rất nhiều phim khác. Nó có nền tảng từ Ditto (2000) của Kim Jung-kwon, kể về hai người nam nữ liên lạc xuyên thời gian bằng Radio (có nhắc đến điện thoại). Nó có liên đới với Looper(2012) hay 12 Monkey (1995), và nhiều phim du hành khác. Khi đã có đủ kĩ thuật, đủ thực lực, đủ nền tảng, người Hàn đủ sức làm nên các tác phẩm rất khá, ở bất kì thể loại nào, không mang cảm giác lặp lại, và không hề thua kém người Mĩ. Họ đã đủ sức làm bom tấn về thiên tai, về quái vật, về tận thế. Giờ họ đã có một tác phẩm hồi hộp đáng khen ngợi về thời gian.