Buổi chiều.
Vẫn là thức giấc trong tiếng mưa. Hôm nay là ngày mấy. Không nhớ. Hôm nay là thứ mấy. Không nhớ. Mình đang làm gì và phải làm gì. Không nhớ. Từ đâu hình thành thói quen khi thức dậy là bắt đầu tự hỏi những câu hỏi vô nghĩa. Hay là có nghĩa? Cảm giác nửa tỉnh nửa mơ trên chiếc giường ấm và nhàn nhạt. Mình ngồi dậy, nhìn quanh. Không có ai, như mọi ngày. Rồi lại nằm xuống, cuộn tấm chăn qua người, phủ kín những chỗ da trần, không cho ngọn gió hay hạt mưa nào có cơ hội làm lạnh lẽo.
Mưa thật dài, và bây giờ mới cảm nhận được độ dài ngắn của ngày mưa hôm nay. Khi thức trời vẫn mưa, và qua một giấc ngủ không mộng mị, trời vẫn mưa và luôn mưa.
Mọi người không biết rằng, mình bây giờ chỉ muốn ở đây, giữa không gian lạnh lẽo này, một mình với những suy nghĩ, trong thế giới riêng của mình. Dù biết rằng, sớm muộn gì, mình cũng phải quay lại với cuộc sống thật, với trách nhiệm và áp lực, với công việc và trưởng thành. Nhưng đó là chuyện của ngày mai, ngày kia, còn hôm nay, đến chừng nào mưa còn rơi, mình vẫn muốn ở đây thêm một chút. Và thêm một chút nữa.
Chiếc điện thoại là cầu nối duy nhất của mình. Mình tưởng tượng đến cuộc sống đó, mình đã từng trải qua và sẽ phải trải qua. Lang thang trên những con đường thành phố, gặp gỡ những người xa lạ. Trò chuyện với bạn bè. Đá bóng sân nhân tạo với anh Đăng. Ngồi ở sảnh D trường đại học ngắm những vạt nắng dài và lá bay bay. Nó xa lạ quá. Nó là một cuộc sống nào khác, của một ai đó khác. Chiếc điện thoại là cầu nối một chiều, mình chỉ có thể nhận những cuộc gọi, đọc những tin nhắn chứ không thể gửi đi một thông điệp nào.
Mình sẽ phải quay lại. Nhưng không phải là hôm nay. Không phải buổi chiều này. Không phải trên chiếc giường nơi mình đang ẩn nấp trong chiếc chăn ấm, và cơn mưa giữ mình an toàn khỏi mọi thứ khác.
Mình có thể ở đây, chơi vơi trong những cơn sóng của nghĩ suy, từ đợt này đến đợt khác.
Hôm nay là ngày mấy. Không nhớ. Hôm nay là thứ mấy. Không nhớ. Mình đang làm gì và phải làm gì. Không nhớ. Không biết.
Mình tự hỏi về những điều đã qua, và muốn hiểu rõ bản thân mình hơn. Mình là ai khi đã trải qua tất cả những điều đó. Mình là ai, nếu được nhìn từ hàng ghế khán giả, mình có thể thấy những xử sự, những nét mặt, cảm xúc, những quyết định và biểu hiện của mình ra sao. Ý thức về bản thân luôn là một thứ trải nghiệm tồi tệ không lối thoát. Và mình là ai bây giờ, giữa những tháng năm tuổi trẻ này, giữa cuộc sống đang ngày một cuốn mình đi xa hơn. Nếu mình dừng lại, nếu mình nhắm mắt lại, thì thế giới cũng đâu có biến mất, thời gian đâu có ngừng trôi. Những thứ đã qua sẽ không lấy lại được. Mình muốn trở thành ai, một kẻ sưu tầm những khoảnh khắc hạnh phúc và say mê, hay một người bình an trong những không gian riêng rẽ và hài lòng với những thứ đã có và luôn có.
Những thứ đó thật mệt mỏi.
Mình quên đây. Mình sẽ nghĩ về điều khác.
Có bao giờ cơn mưa này sẽ không bao giờ chấm dứt? Chuyện sẽ như thế này.
Đến đêm, bố mẹ về giữa những cơn mưa không ngớt. Mưa nhỏ nhưng dai dẳng và không hế có dấu hiệu tạnh trong đêm. Em trai mình cũng về, rồi bắt đầu than thở về chuyện mưa không đi đá banh được, và bắt trọng tài thì giống như bị tra tấn trong cái lạnh. Bật tivi lên, người ta nói rằng có một dấu hiệu lạ về thời tiết năm nay, khiến các nhà khí tượng lo âu. Tiếp liền sau đó là một ông tóc bạc, xưng là chuyên gia đưa ý kiến và trấn an rằng, cũng sẽ chẳng có gì nghiêm trọng.
Nhưng cơn mưa vẫn không dứt vào sáng hôm sau. Nó kéo dài suốt đêm với một nhịp độ không đổi kỳ lạ. Nhưng ít ra mọi người đều được yên giấc và bình yên. Sáng, bố càu nhàu khi phải mặc thêm lớp áo mưa thùng thình, dinh dính khó chịu. Mẹ thì lo lắng, nếu cứ vầy hoài thì quần áo không thể khô được. Vì mưa, mình cũng không thể lên thành phố đành phải hủy hẹn. Em mình vẫn phải đi học dù đã hè, mình không rõ thời khóa biểu của dân thể thao thì như thế nào nữa. Mình lại ở đây, một mình cùng với những cơn mưa, thêm một ngày. Đến tối, mọi người lo lắng truyền tai nhau về một đám mây lạ bao phủ bầu trời và sóng điện thoại có thể bị ảnh hưởng.
Cơn mưa kỳ lạ kéo dài tiếp thêm một tuần nữa. Mọi người không ai để ý gì cho đến ngày thứ tư, đến bây giờ ai cũng có một chiếc dù chắc chắn cho mỗi người trong nhà. Chiếc loa trên cột điện nhà mình thỉnh thoảng lại vang lên giọng bác tổ trưởng, nói mọi người cẩn thận trong mưa. Tối ngày cuối tuần thì bác Loan hàng xóm vượt cơn mưa qua nhà mình và nói chuyện với bố mẹ. Mọi người trong tổ quyết định có một cuộc họp khẩn về tình trạng hiện tại, và về một thông tin mật mà bác tổ trưởng tình cờ biết được. Giọng bác Loan lộ rõ sự lo lắng, lây sang bố mẹ mình. Nhưng mình thì không, mình vẫn ở đó, lang thang trong những suy nghĩ và hạnh phúc với cơn mưa. Sóng điện thoại đã bị hạn chế, lúc được lúc không, mình cũng đã tắt nguồn. Mình không cần sự kết nối nào nữa. Chỉ còn Internet và Tivi, nhưng đâu đâu cũng là những dự đoán lo ngại về ngày tận thế. Không có gì mới.
Đến đêm, bố trở về từ cuộc họp và gọi cả nhà ra nói chuyện. Không biết từ đâu, mọi người có thông tin rằng cơn mưa này sẽ kéo dài vô thời hạn, và mỗi gia đình phải cần có sự chuẩn bị để đối phó với cuộc sống mới ướt át hơn xưa. Chuyện ngỡ như chỉ có trong phim viễn tưởng, nhưng là sự thật, từ giờ, chuyện đi lại sẽ phải hạn chế. Cũng sẽ phải sắp xếp lại chuyện mua sắm thực phẩm và nấu nướng, những thói quen sinh hoạt cũng phải thay đổi cho phù hợp. Mình mỉm cười, có lẽ mình là người duy nhất thấy vui vì chuyện này. Bố cũng nói về một nguy cơ, rất nhỏ, nhưng là có thật, nếu mưa không ngừng rơi trong vòng một tháng, hay tối đa ba tháng, ngập lụt là điều không thể tránh khỏi. Lượng đất sẽ không còn đủ sức thấm nước nữa, và mực nước sông sẽ dâng cao vượt tầm kiểm soát. Nhưng không ai biết, bao giờ mưa sẽ ngừng rơi.
Đến tuần thứ hai, trường học và những kì thị bi hoãn lại. Một số công ty với đặc thù nghề nghiệp không phù hợp buộc phải ngưng sản xuất và cho công nhân về nghỉ. Nhà nước cố gắng để chi tiền giúp đỡ về lương thực. Cơn mưa từ một khu vực nhỏ, đã lan rộng ra toàn miền Nam. Những chuyên gia vẫn miệt mài giải thích, nhưng không thể làm gì được. Một đám mây kỳ lạ như một con quái vật hung dữ hút tất cả không khí xung quanh và biến thành hơi nước, rồi nó không ngừng phình to ra. Ngày càng to và đáng sợ. Người ta dự đoán nó sẽ còn mở rộng, nhưng không dự đoán được đâu là giới hạn cuối cùng. Mọi thứ đang trở nên điên rồ. Đại hồng thủy trong kinh thánh đang đến? Một số tờ rơi xuất hiện, những người cuồng tín biểu tình trong cơn mưa tầm tã, nhưng cũng bị nhấn chím trong không gian lạnh lẽo đó. Dưới cơn mưa, không một ngọn lửa nào bùng phát để gây ra hậu quả. Bao nhiêu, bao nhiêu điều nữa, bao nhiêu biến động đang xảy ra bởi cơn mưa kỳ lạ này.
Nhưng tất cả đều nằm ngoài thế giới riêng của mình. Từ ngày đó, mọi người bỗng trở nên lo toan và bận rộn, chỉ trừ mình và dường như cũng đã quên mất mình. Một tấm kinh được dựng lên, phân chia rõ ràng ranh giới giữa mình và mọi thứ còn lại. Một căn phòng được dựng lên, không một thứ gì có thể xâm phạm, nơi mình yên bình và thật chậm, nhìn mọi thứ đang diễn ra. Rồi mình đóng chặt cánh cửa sổ, và cuộn tròn vào một chiếc chăn ấm, thật an toàn. Mình có thể ở đây cho đến chết, hay cho đến khi có ai đó gọi. Nhưng không có ai gọi. Mình là người duy nhất hạnh phúc với cơn mưa này. Những giọt mưa mãi mãi thì thầm vào tai mình, sẽ ở bên cạnh mình cho đến muôn đời.
Đám mây lan nhanh khắp đất nước, và cả thế giới. Một cơn mưa khủng khiếp nhất trong lịch sử nhân loại. Ngày tận thế đến gần theo cách không ai ngờ đến. Không ai biết được nguyên nhân và bắt đầu từ đâu, trừ mình ra. Vì đây là một thế giới kỳ lạ, nguyên nhân là mình và ước muốn này, mình biết. Mình nhận ra vào tháng thứ hai, khi mình ổn định những cơn mưa ổn định, khi tâm trạng mình không tốt và giận dữ, ngoài trời bỗng bão giông dữ dội, khi mình thấy chán nản, mưa bỗng nặng hạt hơn và kéo thành từng đợt như thổn thức… Câu chuyện này là do mình gây ra và chỉ có mình có thể dừng lại, một sức mạnh nào đó đã đồng hóa cảm xúc của mình với đám mây quái vật. Mọi thứ chỉ có thể ổn khi mình cảm thấy khá hơn, khi mình không còn cô đơn, khi mình vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng thế giới này không còn ai nữa, không ai gõ cửa nữa, mình ở đây, một mình. Và mọi thứ thế là chấm hết.
Nhưng rồi, một tiếng gọi. Mình vẫn ở trong chăn, mình tưởng là mơ, nhưng rõ ràng là một tiếng gọi, và một tiếng gõ. Một ai đó. Là tên mình. Mình mừng rỡ, mình vùng dậy, đôi chân bủn rủn vì đã quá lâu rồi không hoạt động. Mình bước ra ngoài, và như một sự sụp đổ, hay là một sự cứu giúp, mình đã nhìn thấy đoạn kết của câu chuyện này. Mình không rõ là nên buồn hay nên vui, mình chỉ mỉm cười. Mình chần chừ trong giây lát rồi bước đến nơi phát ra tiếng gọi, giật mình nhìn thấy quang cảnh đã đổi thay đến thế nào. Và, mình nhìn thấy người đó…
Người đó là ai, câu chuyện này sẽ kết thúc như thế nào?
Mình không biết, chỉ là một chuyện vớ vẩn mình nghĩ ra trong lúc rảnh rỗi, một thứ mô típ kinh dị hollywood chẳng có mấy giá trị.
Buổi tối.
Trời đã tạnh mưa, và có lẽ ngày mai sẽ nắng đẹp. Mình đoán thế. Mình không biết. Mình chỉ tin mà thôi.
Hôm nay là ngày mấy. Không biết. Hôm nay là thứ mấy. Cũng không biết. Mình đang làm gì và phải làm gì. Càng không biết.
Có lẽ là hôm nay mà thôi. Và thêm một giấc ngủ nữa để có thêm một hôm nay khác. Không còn mưa.