Có một ý tưởng tốt và khởi đầu khá mượt mà, nhưng Before I Wake lại tỏ ra đuối sức khi đến phần cao trào quyết định. Luôn tỏ ra phân vân giữa chất tâm lý và kinh dị, dẫn truyện dài dòng, và không tạo ra được không khí bí ẩn, dấu ấn duy nhất của đạo diễn Mike Flanagan (Ocolus, Absentia…) có lẽ chỉ dừng lại ở những màn hù dọa “tạm được” đơn lẻ ban đầu.
Jacob Tremblay, ngôi sao nhí của bộ phim đề cử Oscar năm ngoái Room, vào vai cậu bé mồ côi Cody có khả năng kỳ lạ: những hình ảnh trong mơ của cậu đều trở thành hiện thực. Cody được nhận nuôi bởi cặp vợ chồng Mark (Thomas Jane) và Jessi (Kate Bosworth), vốn đang phải chịu đựng nỗi đau mất con do tai nạn. Họ hi vọng sự xuất hiện của Cody sẽ giúp hàn gắn vết thương lòng.
Before I Wake mở đầu khá ổn thỏa. Flanagan gây dựng được sự tò mò bằng phân cảnh mở màn, khi Cody gần như bị xâm hại bởi người cha nuôi trước. Ông ta khóc lóc muốn bắn cậu bé, vì lý do nào đó, nhưng cuối cùng không thể. Tiếp theo, bộ phim miêu tả khá sâu sắc hoàn cảnh của gia đình Mark và Jessi, một cách tỉ mỉ và đầy kỳ vọng. Những hồi ức và hối hận về đứa con trai như bóng ma ám ảnh cặp vợ chồng, đủ để thuyết phục người xem, ở một mức độ nào đó, chấp nhận sự yếu đuối của người vợ Jessi.
Đó là lý do nửa đầu phim mang đến khá nhiều thích thú, khi Flanagan đào sâu vào tâm trí các nhân vật, và “nhả” ra các màn hù dọa đúng lúc và tiết chế vừa phải. Rõ ràng ông muốn khỏa lấp sự thiếu hụt về kinh phí và kỹ xảo, dễ dàng nhận ra bằng tạo hình “ông kẹ” khá thô sơ và buồn cười, bằng chất tâm lý gia đình nặng nề. Vấn đề là, chúng ta cũng rất nhanh chóng nhận ra, Flanagan không phải là người giỏi duy trì về mặt này.
Kể từ lúc vợ chồng Jessi nhìn thấy những cánh bướm đêm, phim bắt đầu đi trật đường ray. Các nhân vật liên tiếp có những quyết định khó hiểu, và đánh mất dần sự liên kết. Vì sao không ai trong số họ có ý định tìm hiểu về Cody, khi phát hiện khả năng kỳ lạ của nó? Hay cả khi mối nguy hiểm đầu tiên xuất hiện? Nửa cuối phim trở thành một màn diễn giải tâm lý dài dòng về Jessi, không kết nối được những chuyển biến đáng giá của cô: từ ích kỷ đến mức đáng ghét, sang thấu hiểu như một người mẹ. Diễn xuất bị đóng khung của Kate Bosworth cũng không đóng góp gì nhiều hơn.
Flanagan như bị lạc lối trong bài toán tâm lý mà ông dựng nên, và khi tuyến truyện chuyển sang trường học một cách thiếu hợp lý, chủ yếu để câu kéo thêm thời lượng, không khí phim cũng vì thế mà bị phá hỏng. Bộ phim thiếu vắng cả không gian mơ màng bí ẩn của chủ đề giấc mơ, cũng như tính ly kỳ bí ẩn tạo ra bởi các bí mật. Các màn hù dọa có vẻ vững tay ban đầu, dần trở lại với lối mòn. Bao nhiêu lần chúng ta đã phải nhìn xuống gầm giường? Bao nhiêu lần một gương mặt hiện ra để hét vào tai ta? Thậm chí để diễn tả rằng “đêm đã đến”, Flanagan còn dùng đến 4 khung hình giống hệt nhau phía trước ngôi nhà. Lặp lại đồng nghĩa với nhàm chán. Dù vẫn khiến khán giả giật mình ở đôi ba cảnh, Flanagan có rất ít sáng tạo để giúp Before I Wake đọng lại lâu hơn trong tâm trí họ.
Vậy còn Jacob Tremblay, lý do chính mà Before I Wake được chú ý? Cậu bé vẫn đáng yêu theo kiểu nữ tính, và được tận dụng để lấy lòng khán giả nữ. Sẽ có nhiều người xuýt xao khi Tremblay cúi xuống buộc giây dày ở đầu phim, hay khi cậu ngước nhìn lên với đôi mắt ướt to tròn. Nhưng đây sẽ là phim chúng ta nhận ra hạn chế về diễn xuất của Tremblay, chỉ là một bản copy của Jack từ Room. Xét về mặt ấn tượng, có lẽ khán giả sẽ nhớ hơn đến gương mặt tươi cười vô hồn của Antonio Evan Romero, trong vai cậu bé đã chết Sean. Ít nhất, Romero sống động hơn.
Thực ra, có một khoảnh khắc tôi đã nghĩ rằng bộ phim này chuẩn bị “lật mặt”, để trở thành một tác phẩm hay. Đó là khi sự thật về “ông kẹ” được lộ ra. Sau đây là tiết lộ chi tiết: tôi đã nghĩ rằng đó là người mẹ của Cody đang bảo vệ con mình. Mọi thứ có vẻ hợp lý và xúc động theo hướng ấy, tất cả là về tình mẹ. Và Jessi vì đồng cảm được với tình thương của người mẹ mà cảm hóa cô ta. Nhưng hóa ra không phải. Và thế là không còn bất ngờ nào nữa.