Fan Cuồng là bộ phim mà các yếu tố tạo thành đều bị đặt sai vị trí. Một Thái Hòa hợp với vai hài khờ khạo chuyển sang tâm lí lãng mạn. Một Johnny Trí Nguyễn bụi bặm võ biền trở thành ca sĩ nhạc Rock. Và Charlie Trí Nguyễn vốn mạnh về hành động, võ thuật, tự trói tay mình với kịch bản viễn tưởng về thời gian.
Có lẽ nhiều người xem sẽ thấy câu chuyện của Fan Cuồng có phần quen thuộc. Thái Hòa vào vai Thái, tín đồ nhạc rock sống ở năm 2016, thời điểm mà Rock Việt đã chìm vào quên lãng. Nguyên nhân là do sự sụp đổ của ban nhạc anh yêu thích, Sexy Beasts, dẫn dến sự sụp đổ dây chuyện của một thể loại nhạc. Nguyên nhân sâu xa hơn là do ca sĩ thần tượng Gia Nghị (Johnny Trí Nguyễn) đã đem lòng yêu cô gái xinh đẹp Mỹ Kỳ (Phương Trinh Jolie), từ đó mâu thuẫn với các thành viên còn lại của band.
Charlie Nguyễn không cần giấu giếm cảm hứng cho kịch bản này. “Sexy Beasts giống như The Beatles, còn Gia Nghị là John Lennon,” Thái nói với Vũ, ông bầu cũ của band nhạc, nay đã bỏ nghề chuyển sang sửa xe máy. Trong một chi tiết không liên quan lắm, bộ đôi này lang thang trong rừng tìm… alien và phát hiện ra cỗ máy thời gian ai đó để quên. Thái quyết định trở về quá khứ, ngăn cản chuyện tình cảm của thần tượng và cứu lấy cả nền rock Việt.
Một chàng trai ở hiện tại, trở về quá khứ để ngăn cản một chuyện tình? Khi cỗ máy thời gian dạng quả cầu phát sáng, và khung cảnh Sài Gòn năm 1996 hiện lên, tôi đã nghĩ: “À, cuối cùng thì điện ảnh Việt đã chạm đến điện ảnh Mĩ của năm 1985.” Năm của Back To The Future, với bộ đôi McFly và tiến sĩ Brown huyền thoại. Có cả chi tiết cần đến tia sét để nạp năng lượng cho cỗ máy. Nói chính xác, kịch bản của Fan Cuồng là sự xào lại, thay đổi đôi chút chi tiết Việt Hóa của hai cốt truyện trên: The Beatles và The Future. Điểm khác, là lồng ghép thêm nội dung về nhạc Rock, như một sự tưởng nhớ đến sự ra đi của nam ca sĩ Trần Lập vừa qua.
Không có vấn đề gì với việc dùng lại, hoặc vay mượn từ các tác phẩm quá khứ. Vấn đề luôn nằm ở việc thực hiện chúng như thế nào. Fan Cuồng, như đã nói, là bộ phim mà Charlie Nguyễn tự chặt đi sở trưởng của chính mình và các thành viên khác, thay vào là sở đoản. Có thể là một nỗ lực làm mới, hoặc mạnh dạn với đề tài lạ (so với phim Việt) của anh, nhưng kết quả lại là thất bại ở tất cả mọi mặt.
Chủ đề thời gian vẫn là quá khó để các nhà biên kịch của Việt Nam khai thác và giải quyết. Đơn cử là ở chi tiết đơn giản nhất: Cỗ máy thời gian từ đâu mà có? Một ai đó ở tương lai, như giả thuyết của Thái, nhưng họ ở đâu? Cốt truyện hoàn toàn bỏ quên điều này. Phim về thời gian chấp nhận những điều kì lạ hay giả tưởng, nhưng không được phép để lại sự thắc mắc trong tâm trí người xem. Ngay cả Back To The Future cũng cần đến một tiến sĩ Brown. Và chọn trở về quá khứ để làm gì, khi không có sự kết nối nào với hiện tại? Sự thú vị của du hành thời gian là ta được chứng kiến sự đổi thay ở hai thời điểm. Trong Fan Cuồng, Gia Nghị của hiện tại không xuất hiện, và tương tự là Thái Cuồng ở quá khứ. Không có nguyên nhân và kết quả hữu hình, du hành thời gian là vô nghĩa.
Chỉ có vài phút ngắn ngủi Sài Gòn xưa cũ hiện lên trong màu phim ố vàng, là đáng giá. Nhưng về tổng thể, phim vẫn không tạo ra được bầu không khí hoài niệm của ngày xưa.
Chuyện tình trong phim khá dài dòng và nhàm chán, mang đến đúng cảm giác của một đạo diễn hành động buộc phải làm phim tình cảm. Ngay từ nền tảng diễn viên đã không đủ. Thái Hòa khi ra khỏi hình tượng khù khờ, ngớ ngẩn cực kì thiếu sức hút. Anh hoàn toàn không hợp với vai Thái ở nửa sau phim, khi phải có chiều sâu và đau khổ. Johnny Trí Nguyễn với gương mặt hốc hác hơn thường lệ, không hề có khí chất mạnh mẽ của rocker. Tôi chỉ thấy ở anh sự mệt mỏi. Nhân vật nữ của Phương Trinh Jolie thì gợi đến lối diễn của Minh Hằng trong Bao Giờ Có Yêu Nhau vừa rồi, lối diễn của người chuyên đóng MV ca nhạc. Sức sống của một chuyện tình tay ba là sự tương tác của các nhân vật hoàn toàn vắng bóng trong phim, dù có hay không có các lời thoại dài dòng, văn vẻ, nhàm chán, thiếu tự nhiên.
Fan Cuồng cũng không có chất rock cuồng nhiệt được hứa hẹn ở poster. Khá đáng tiếc khi có rất nhiều ca khúc rock Việt hay nhưng không được sử dụng. Còn những bài được sử dụng lại không có gì đặc biệt. Độ chênh giữa giọng nói diễn viên và giọng hát khá lộ liễu, nhất là Gia Nghị. Với tựa “Fan Cuồng”, lẽ ra tình yêu lớn nhất của phim phải là tình yêu dành cho rock, không phải nam nữ. Và tình yêu rock ở đâu, khi thủ lĩnh một ban nhạc sẵn sàng từ bỏ chỉ sau một mâu thuẫn nhỏ? Cần đến cả một câu chuyện phức tạp phía sau, vốn không hề tồn tại trong phim.
Charlie Nguyễn có một bước lùi khá đáng tiếc ở công tác đạo diễn. Không có trường đoạn nào thật sự đáng nhớ trong phim, điều vẫn xuất hiện ở các phim hài như Tèo Eo hay Để Mai Tính. Đáng trách nhất là ở đoạn kết, giống như được thực hiện “cho xong”, các diễn viên không cần hoặc chỉ hóa trang qua loa, bất chấp khoảng cách 20 năm.
Có lẽ còn rất lâu chúng ta mới đến được năm 1985 của quá khứ.