Fanstatic Four không nghi ngờ gì sẽ giữ vị trí phim siêu anh hùng tệ hại nhất năm nay. Không đúng, là phim siêu anh hùng tệ hại nhất trong nhiều năm, trong thập kỷ này. Bỏ qua những lời phàn nàn của đạo diễn John Trank, thì điều tôi không hiểu là vì sao những nhà sản xuất và hãng Fox có thể lờ đi chất lượng thảm họa. Họ tin vào điều gì ở phiên bản mới nhất này, vốn không có một điểm sáng nào, để thành công?
Nếu phải nói về vấn đề, thì có quá nhiều vấn đề với tập hợp siêu anh hùng được xem là đầu tiên của Marvel ở phần này. Từ một kịch bản ngây ngô như thể được trẻ em lớp ba viết nên. Từ lối dẫn truyện, cắt cảnh, sắp xếp tình tiết hết sức nghiệp dư. Từ việc các diễn viên hoàn toàn lạc điệu với nhân vật mình thủ vai. Từ việc toàn bộ bộ phim chỉ là một con số 0 tròn trĩnh, không kết cấu, không mâu thuẫn, không cao trào, không phát triển nhân vật, thậm chí không có được cảnh hành động nào ra hồn hay câu thoại hài hước dàn trải. Fanstatic Four phạm quá nhiều lỗi không thể chấp nhận dù là ở vai trò đạo diễn hay biên kịch, để có thể ít nhất tạo ra một phim “xem được” ở thời điểm hiện tại.
Bắt đầu phim là cảnh Reed và Ben ở trường học, khi cả hai còn là những cậu nhóc. Và Reed nói về ý tưởng dịch chuyển vật chất qua không gian. Sau thử nghiệm ban đầu thất bại, khiến cả khu phố bị mất điện (có phim khoa học nào không có cảnh mất điện?), thời điểm nhảy đến hiện tại, ở hội chợ khoa học trường. Reed lọt vào tầm nhắm của một chương trình chính phủ, vốn tìm cách đưa con người đến “không gian lạ” để khai thác tài nguyên ở đó. Tại đây, cậu gặp gỡ Victor, thiên tài trẻ tuổi, cùng hai chị em Suzan và John, cùng nhau tìm cách hoàn thành dự án này.
Tôi hiểu rằng lần này, bộ phim muốn quay lại thời điểm đầu tiên và giới thiệu cách mà các thành viên đạt được năng lực của mình. Và John cùng các cộng sự đã làm điều đó quá sức dài dòng. Điều lạ là dù tốn quá nhiều thời gian như vậy, mà hơn 60 phút đầu tiên qua đi, chưa có gì thật sự diễn ra. Mối liên kết giữa các nhân vật vô cùng mờ nhạt, với những câu thoại qua lại vô nghĩa mà không tiến đến thật sự điều gì. Trong một cảnh, Reed và Susan ở trong thư viện, lẽ ra để kết nối hai người, nhưng không có gì hơn màn chào hỏi chóng vánh. Ở cảnh khác, Victor tỏ ra ghen tuông và gọi Reed lên “nói chuyện”, để rồi cũng trôi tuột đi nhanh chóng. Sự thất bại của một phim tập hợp là khi không tạo ra được “không khí nhóm” và tương tác giữa các thành viên. Hãy nhớ lại Avengers, dù đều là những cái tôi rất lớn, nhưng khi ở cùng nhau, họ có được sự thú vị và liên kết. Trong F4, thậm chí còn không có khái niệm liên kết.
Rất chậm ở những cảnh không cần thiết, nhưng khi cần, thì John (hoặc Fox) lại đẩy mọi thứ quá nhanh, bằng những dòng chữ “1 năm sau”, “7 năm sau” vô nghĩa. Bộ phim gắng gượng để tạo ra mâu thuẫn, ở cảnh Reed trốn đi, hay khi Victor bị bỏ lại, nhưng không hề thuyết phục mà cực kỳ rời rạc. Để rồi sau đó còn không giải quyết mâu thuẫn ấy. Người ta không hiểu vì sao Victor lại mang lòng thù hận sâu nặng đến nhường ấy, và sẵn sàng ra tay với người thầy mà cậu (có vẻ) yêu quí. Còn những người còn lại chấp nhận mọi thứ quá nhanh mà không có chút đắn đó nào.
Khi bán bản quyền F4 cho Fox, Marvel có kèm theo điều khoản rằng nếu trong vòng 7 năm mà không làm một phim nào liên quan, thì bản quyền sẽ được trao trả lại. Fox sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra, dù thương hiệu Fanstatic Four rõ ràng không lớn. Vì sao? Không chỉ vì F4 là tập hợp siêu anh hùng lâu đời nhất (ra mắt năm 1961) với rất nhiều câu chuyện được khai thác ở comic có thể sử dụng, mà còn vì thật sự F4 có đủ tiềm năng để thành công. Đơn cử như bộ phim này, có thể nhìn rất nhiều điểm có thể khai thác được. Về mặt tâm lý và cảm xúc, là Ben, nhân vật đau thương nhất khi phải mất đi hình dạng cũ, và có xuất thân từ gia đình không hạnh phúc. Cậu có thể trở thành chất tình cảm chính cho phim. Hay như Victor, với tiểu sử bi đát không kém, nguồn gốc của sự thù hận lớn lao cậu dành cho thế giới. Và thế nào nếu bắt đầu bằng mô típ “từ bạn thành thù” vốn rất nhiều hướng đi? Hoặc hai chị em Suzan-John, không còn là hai chị em ruột, sẽ có những vấn đề gì? Mọi thứ đều rơi vào quên lãng.
Nhưng ngay cả khi họ muốn làm một phim hành động “phẳng”, thì ít nhất nên tập trung vào mặt hành động. Các trường đoạn trong F4, nếu thật sự có trường đoạn nào khác ngoài cảnh phim cuối, vô cùng vô cùng nhàm chán. Điểm hấp dẫn chính là ở năng lực của các thành viên, cách họ làm quen với nó, cách họ sử dụng nó trong chiến trận, và cách họ phối hợp với nhau, không hề được thể hiện. Có chăng là khi Victor thức dậy và bắt đầu màn giết chóc, đó là cảnh phim nâng được tinh thần lên đôi chút, để rồi bị dập tắt ngay sau đó với màn bắt chước “cột tháp hủy diệt” được sử dụng cả ngàn lần trong Avengers hay Man of Steel. Nhưng ngay cả Loki cũng phải tốn công chuẩn bị vất vả mới tạo ra được, còn Doom? Phẩy tay là xong? Và không hề có sự tương quan năng lực mạnh yếu nào đủ thuyết phục rằng F4 có thể thắng được Doom dễ dàng như vậy. Tôi phải nhắc lại rằng, cả các cảnh hành động cũng trông như thể được những đứa trẻ nghĩ ra.
Còn lại là chuỗi dài những cảnh phim rời rạc, chắp vá, sến súa. Giống như lời Suzan, “một cái khuôn”, không có thứ gì trong bộ phim này có được vẻ tự nhiên hay sáng tạo, mà không phải là đúc nguyên xi từ một kịch bản viết vội trong 2 giờ đồng hồ. Tôi không muốn nói thêm về dàn diễn viên mới này, vì như mọi người đều biết, là sai lầm lớn nhất trong mớ sai lầm mà Fox vừa mang đến rạp chiếu bóng. Dù trong số họ là những người rất có thực lực, như Miles Teller (Whiplash) và Jamie Bell (Billy Elliot).
Điều cuối cùng tôi không hiểu là, điều gì đã xảy ra với 122 triệu đôla?